romanhords.com xin giới thiệu đến bạn đọc những bài bác văn chủng loại về bài viết số 2 hay nhất ngữ văn 8 với rất đầy đủ 4 đề. Theo đó, nội dung bài viết số 2 lớp 8 gồm tất cả 4 đề, từng đề romanhords.com giữ hộ đến bạn đọc 5 - 6 bài xích văn chủng loại hay nhất và mới nhất để các chúng ta cũng có thể tham khảo. Trường đoản cú đó, giúp chúng ta có những bài xích văn tốt nhất đến riêng mình.
NỘI DUNG TRẮC NGHIỆM
Đề 1: Hãy đề cập một kỉ niệm xứng đáng nhớ so với một loài vật nuôi mà lại em yêu thương thích
Bài làm
Mỗi lần nghe tiếng mèo kêu, lòng tôi lại rộn rã tưng bừng. Một hôm, bà mẹ tôi mang 1 con mèo bé về nhằm nuôi khiến cho những kỉ niệm giữa tôi với bé mèo mày Mi hình như lại ùa về trong lòng trí tôi. Cùng khắc sâu trong thâm tâm tôi nhất chính là kỉ niệm tôi đổ tôi đến Mi Mi làm vỡ chiếc lọ hoa quý.
Bạn đang xem: Viết bài tập làm văn số 2 lớp 8
Hồi ấy, nhân ngày sinh nhật tôi mẹ tặng kèm cho tôi một chú mèo con. Quan sát thật non lướt mà lại xinh xắn dễ thương. Tôi chẳng hiểu bà mẹ tôi khuyến mãi tôi món vàng này để gia công gì và dần tôi bắt đầu hiểu. Chú mèo cứ thế khủng lên theo năm tháng, chú càng phệ càng ra dáng vẻ anh dũng, oai vệ phong. Chú gồm thân mũm mĩn dài như một cái phích con. Chiếc đầu ngươi Mi tròn như thay tay trẻ em em. Đặc biệt hơn, đôi mắt chú lộng lẫy to tròn như hai hòn bi ve, dịp thì mở lớn tròn, lúc thì lim dim, đôi mắt ấy vào ban đêm sáng như viên trộn lê. Đôi tay chú lúc nào thì cũng vểnh để nghe ngóng. Ấn tượng nhất vẫn chính là bộ ria nhiều năm nhọn như chùm kim bạc nhỏ xíu nhỏ. Chú có bốn chân nhỏ rất nhanh nhẹn, dưới đều móng viết sắc là một trong những miếng làm thịt cứng dày như miếng đệm bắt buộc Mi mi đi khôn cùng nhẹ nhàng. Mi Mi tầm thường sống cùng với tôi từ nhỏ nên nó ngọt ngào và cực kỳ quý quí tôi. Nó ngoan ngoãn và luôn chơi đùa với tôi.
Nhờ món quà quý hiếm này của người mẹ mà tôi mới hiểu thấm thía được ý mẹ ước ao truyền đạt mang đến tôi. Mẹ muốn tôi phải ghi nhận yêu thương nhỏ vật, phải ghi nhận quý trọng rất nhiều thứ với mẹ muốn tôi tự hoàn thiện mình hơn. Tôi với Mi mi cứ thế mập lên với gắn bó gần gũi với nhau thuộc với đầy đủ kỉ niệm đẹp đẽ trong sáng tuy thế cũng không ít niềm vui nỗi buồn. Tuy vậy tôi vẫn nhớ tuyệt nhất là dịp tôi đổ tội cho Mi mi và cũng là lúc tôi ko được bắt gặp Mi mi nữa. Hôm ấy, vào một buổi sáng công ty nhật, bà mẹ tôi bảo tôi sinh sống nhà lau chùi nhà cửa. Tôi nghe chị em và tung tăng thế chổi lau dọn. Mày Mi cũng vậy, thấy tôi mắc nó cũng quấn quýt bên chân tôi dụi đầu vào chân tôi như nũng nịu. Tôi vừa lau vừa vui chơi, vui đùa với chú. Chú cứ đứng chúng tôi cào nhẹ vào chân tôi như mong muốn chơi chơi tiếp. Tôi để mẫu khăn trên bàn và khom người xuống bế nó ngồi trên bàn. Tôi vừa vệ sinh vừa nghịch giỡn, chẳng may tôi vô tình đẩy dòng lọ hoa rơi xuống đất một giờ đồng hồ ” choang” vang lên. Tôi nhìn mà hại hãi, mặt tôi tái phát khi nhận thấy những mảnh vỡ lẽ trên nền nhà tôi lẩm bẩm:
-Đây…. đây…. Chẳng yêu cầu là….
=>Xem chi tiết: Những bài văn mẫu mã hay nhất bài viết số 2 đề 1 văn 8
Đề 2: Kể về một lượt em mắc khuyết điểm khiến thầy, giáo viên buồn
Bài làm
Trong cuộc đời mỗi bé người, ai cũng có lần mắc khuyết điểm. Nhưng bao hàm khuyết điểm khiến ta luôn ray rức mãi. Đó là trường hòa hợp của tôi. Đến tận hiện giờ tôi vẫn còn đấy nhớ như in chuyện của ngày hôm ấy. Tôi ăn năn đã khiến cô bi quan phiền vì lỗi lầm của mình nhưng tôi tin tưởng rằng cô chuẩn bị cảm thông và tha thứ cho tôi.
Tôi vốn là 1 trong những học sinh xuất sắc Toán của lớp. Bài bác kiểm tra làm sao tôi cũng được điểm chín, điểm mười. Từng lần, cô gọi điểm, tôi luôn tự hào và trả lời rất rành rọt trước sự thán phục của đồng đội trong lớp. Một hôm, trong tiếng ôn tập, tôi khinh suất không xem lại bài xích cũ. Theo hay lệ, cô đã gọi các bạn lên bảng làm để đưa điểm. Tôi nhất quyết nghĩ rằng cô sẽ không còn gọi mang lại tôi đâu, vì chưng tôi đã có điểm khám nghiệm miệng rồi. Vị vậy, tôi nhàn rỗi ngắm trời qua khung hành lang cửa số và thả hồn tưởng tượng đến trận kéo co nhưng đội lớp tôi với lớp bảy năm sẽ diễn ra chiều nay. Tuy vậy chuyện bất thần đã xảy ra, một tin “chấn động” có tác dụng lớp tôi nhốn háo cả lên. Cô giáo yêu cầu chúng tôi lấy giấy ra làm bài kiểm tra. Biết làm sao bây giờ? Tôi vẫn chưa ôn bài cũ. Mọi khi làm bài, cô hay báo trước để chúng tôi sẵn sàng mà. Còn bây giờ sao lại nuốm này? Tôi ngơ ngác quan sát quanh một lượt và chợt bừng thức giấc khi nhỏ Hoa ngồi cạnh huých tay vào sườn đề cập tôi chép đề và lo làm cho bài. Tôi loay hoay mãi cứ viết rồi lại xóa. Quan sát quanh tôi thấy các bạn chăm chú làm cho bài. Về phía tôi, chất xám tôi quay cuồng như mong mỏi vỡ tung, tôi hoàn toàn mất bình tĩnh và ko thể quan tâm đến được giải pháp làm bài. Thời hạn đã hết, tôi nộp bài xích mà lòng cứ tốt thỏm, ko yên. Tôi nghĩ cho lúc phát bài bác ra, bài tôi bị điểm kém tôi sẽ ra sao đây? Tôi vẫn mất phương diện trước lớp, lại bị thầy giáo khiển trách, chưa nói tới việc gắng nào bố mẹ cũng la rầy. Phụ huynh sẽ đốt sạch sành sanh kho tàng truyện tranh của tôi mang đến mà xem. Tôi phải làm gì đây ? Tôi phải làm những gì đây? Các thắc mắc dồn dập ấy đạt ra khiến tôi càng lo lắng hơn.
Rồi thời tự khắc định mệnh đã đến. Như đều lần, tôi nhận bài bác từ tay cô nhằm phát cho các bạn. Liếc qua bài mình, số lượng ba khiến tim tôi thắc lại. Tôi đã ráng không nhằm ai nhìn thấy và cố giữ nét mặt thản nhiên. Vẻ phương diện ấy che giấu biết bao sóng gió đang quay cuồng, đang nổi lên trong lòng. Thiệt là chuyện trước đó chưa từng có. Tôi biết ăn uống nói làm sao với cô, với bố mẹ, với đồng đội bây giờ ? Tôi lo suy nghĩ và hốt nhiên nảy ra một ý… Cô giáo bắt đầu gọi điểm vào sổ. Đến tên tôi, tôi bình tĩnh xướng lớn “Tám ạ!”. Cô giáo dường như không phân phát hiện....
=>Xem chi tiết: Những bài bác văn mẫu mã hay nhất nội dung bài viết số 2 đề 2 văn 8
Đề 3: Kể một câu hỏi em đã có tác dụng khiến phụ huynh rất vui lòng
Bài làm
Hè năm ngoái, em đã làm cho được việc tốt là cứu giúp một em nhỏ khỏi chết trôi trên đoạn sông tan qua làng. Cũng chính về sự việc việc kia mà bố mẹ cảm thấy từ bỏ hào và hãnh diện rộng về em. Mẩu truyện là như thế này.
Em còn ghi nhớ rõ là ngủ hè được vài tháng, nên em đăng kí học lớp võ Karate của Câu lạc bộ thể dục thể dục của huyện. Tuần tía buổi, em sút xe đi tập từ sáng sủa sớm, đốn trưa bắt đầu về. Karate quả là 1 trong những môn võ lôi kéo vô cùng, nhất là so với lứa tuổi thiếu niên. Cũng vày say mê tập luyện cơ mà em không lo đường xa, nắng và nóng nôi vất vả.
Một buổi trưa, em về mang lại gần đầu xóm thì thấy mấy bé xíu trai đang kêu thất thanh: “Cứu với! Có tín đồ chết đuối!”. Quan sát xuống mặt sông lấp loá, em thấy một em bé nhỏ đang nhấp nhô, chới với. Quẳng cấp chiếc xe đạp điện ven đường, em lao xuống nước, tập bơi nhanh về phía đó. Vào đầu em chỉ tất cả một ý suy nghĩ là cần cứu bởi được em nhỏ xíu nọ.
Năm sải, mười sải vẫn không đến nơi. Khúc sông Ninh rã qua xã em nước hơi xiết. Em bé nhỏ đã bị cuốn ra sát giữa dòng. Tình núm vô thuộc nguy ngập, không cấp tốc không kịp. Em ngoi lên hít một hơi nhiều năm rồi gắng rất là để bơi. Khôn cùng may, em đã thay được tóc đứa bé. Cậu bé nhỏ trong cơn tởm hoàng cứ túm chặt đem em. Vất vả lắm em new đưa được nhỏ bé vào bờ.
Đuối sức, em nằm đồ ra bên bờ sông thở dốc, thuộc hạ rã rời. Lúc này, bằng hữu trẻ cũng đã gọi bố mẹ em nhỏ xíu và một vài dân làng mạc ra tới nơi. Một các cụ ông cụ bà nắm chân cậu nhỏ xíu dốc ngược, con quay mấy vòng. Cu cậu ộc ra bao nhiêu là nước rồi từ từ tỉnh lại. Mẹ cậu bé bao bọc lấy con khóc nức nở. Thoải mái và tự nhiên nước đôi mắt em cũng trào ra bởi vì xúc động. Ba cậu nhỏ nhắn nâng em dậy, vừa khóc vừa cảm ơn em.
Đám đông theo em về tận nhà. Thấy xôn xao quanh đó ngõ, ông bà, phụ huynh em chạy cả ra. Nghe mọi tín đồ kể lại ngọn ngành câu chuyện, tía xiết chặt em vào lòng với nói: “Khá lắm, con trai bố khá lắm! tía tự hào về con!”. Chuyện em cứu sống cậu bé Tùng lan nhanh khắp làng. Sau đó em phát triển thành “người hùng” của đám con nít trong xóm. Thỉnh thoảng được em dạy cho một vài thế võ, chúng thích mê, càng coi em là “thần tượng”....
=>Xem chi tiết: Những bài bác văn mẫu hay nhất bài viết số 2 đề 3 văn 8
Đề 4: Nếu là bạn được chứng kiến cảnh Lão Hạc nhắc chuyện chào bán chó với ông giáo....thì em sẽ đánh dấu câu chuyện đó như vậy nào?
Bài làm
Tôi còn nhớ rõ, hôm đó là một ngày ngày đông âm u, xám xịt. Cả chiếc làng Vũ Đại của tôi ngoài ra vắng vẻ hơn mọi hôm rất nhiều. Bà con lối xóm bạn trẻ thì đã đi làm đồn điền cao su hết rồi, chỉ còn những tín đồ già như chúng tôi thì nghỉ ngơi nhà đi làm thuê cuốc mướn sống qua ngày. Mấy hôm nay tôi đang xuất hiện việc nhờ vào ông giáo, fan hàng xóm ngay gần nhà tôi, tuy thế cứ lần lữa mãi không sang bên ông giáo được. Ni nhân không có ai thuê mướn gì, sáng sớm tôi vội cắp nón sang đơn vị ông giáo.
Vừa đi mang lại đầu ngõ, tôi sẽ thấy bao gồm tiếng người rỉ tai lao xao vào nhà. À ! thì ra công ty ông giáo gồm khách, đó không ai xa kỳ lạ là lão Hạc – một lão nông nghèo cũng làm việc cạnh công ty tôi. Lão Hạc là một người nông dân có thực trạng và số phận đáng thương. Bên nghèo, không tồn tại tiền cho nhỏ cưới vợ, người nam nhi duy độc nhất vô nhị của lão đã bắt buộc bỏ đi làm đồn điền cao su. Vợ lão lại mất sớm, lão chỉ tất cả mỗi nhỏ chó đá quý làm thai bạn. Tuy thế thật may thay, lão bao gồm ông giáo – người hàng xóm tốt bụng ở mặt cạnh. Đối với lão Hạc, ông giáo không chỉ là là một người bạn bè thiết nhưng còn là một người thầy đáng tôn trọng trọng, có thể tin tưởng với nhờ vả được.
Xem thêm: Sốt Trào Lưu ' Em Chỉ Cần Yêu Anh Thôi Cả Thế Giới Để Anh Lo
Tôi định bụng con quay về, bởi nghĩ có lẽ vào hôm nay không tiện, sợ đề nghị cắt ngang câu chuyện giữa lão Hạc và ông giáo. Toan cách đi, thì gồm tiếng lão Hạc vọng tới:
Cậu Vàng chầu ông vải rồi ông giáo ạ!
Thì ra, lão Hạc đang nói tới con chó vàng. Lão cưng nựng bé chó lắm, một điều “Cậu” này, nhị điều “cậu” nọ. Khi nạp năng lượng thỉnh phảng phất lão còn gắp thức ăn uống cho con nó. Vậy mà bây giờ lão lại buôn bán nó ư? Tôi boăn khoăn tự hỏi lòng mình. Mới hôm qua thôi, lúc sang nhà lão xin một ít rơm về có tác dụng ổ mang đến mấy bé gà, tôi còn thấy lão đang tắm táp cho con chó cùng còn mắng yêu nó y như mắng con trai mình vậy. Gắng mà tiếng lại ông lại chào bán nó đi sao? Nghe lão Hạc nói vậy, ông giáo hỏi:
– nắm nó mang đến bắt à?– giờ đây thì đôi mắt lão Hạc sẽ ầng ậc nước. Hầu như nếp nhăn sô vào với nhau, ép chan nước mắt chảy ra, trông lão giờ đồng hồ già đi mang lại hơn chục tuổi.– Khốn nạn! nó bao gồm biết gì đâu ông giáo ơi! Nó thấy tôi điện thoại tư vấn thì chạy ra. Cùng lúc đó thì bọn chúng nó nắm gọn bé chó rồi lôi đi xềnh xệch.Tôi bước đầu hiểu ra mẩu chuyện của lão Hạc và mườn tượng cảnh thằng Mục, thằng Xiên dốc ngược con chó lên, trói chân, trói tay này lại rồi có đi. Lão Hạc thút thít nói:– thời gian đấy thì cu cậu mới biết là cu cậu chết! mắt nó long sòng sọc kẻ rồi ngu đi. Nó cứ ăng ẳng nhìn tôi như thể nó nói: A! Lão già tệ lắm! Tôi ăn ở với lão cầm cố nào nhưng mà giờ lão xử tôi vậy nên hả....