Nguyễn Tuân là nhà văn lớn, một nghệ sĩ suốt đời đi tìm cái đẹp. Con bạn ông rất mực tài hoa, uyên bác, có đóng góp lớn đến sự trở nên tân tiến nền văn học dân tộc. Đặc biệt ông đã xác minh được tài năng của bản thân mình qua truyện ngắn “Chữ người tử tù”, một vật phẩm kết tinh khả năng của Nguyễn Tuân trước giải pháp mạng, được bên phê bình Vũ Ngọc Phan thừa nhận xét là “Một văn phẩm đạt gần tới sự toàn thiện, toàn mĩ”. Sự thành công này không thể nói đến những hình mẫu nhân vật khác biệt mà trông rất nổi bật lên biểu tượng ông Huấn Cao vào “Chữ bạn tử tù”, một con tín đồ không chỉ có tài mà còn tồn tại cái trung khu trong sáng; tuy nhiên chí béo không thành nhưng bốn thế vẫn hiên ngang bất khuất.
Bạn đang xem: Phân tích hình tượng nhân vật huấn cao

“Chữ người tử tù” được viết ra như một làm phản đề đối với chế độ thực dân nửa phong kiến dịp bấy giờ, một làng hội “Tây Tàu – nhố nhăng” đầy rẫy phức tạp, bất công, đê hèn, độc ác và man trá. Trái với nó, là 1 trong vẻ rất đẹp sáng chói của nhân bí quyết đầy khí phách và một tài hoa khôn xiết việt, một thiên lương cao khiết. Trước đây, khi "Chữ bạn tử tù" được ra đời, các nhà phê bình cũng giống như độc giả hầu như phê phán rằng, nó là tác phẩm tiêu biểu vượt trội của xu hướng:"Nghệ thuật vị nghệ thuật". Mặc dù nhiên, khi đánh giá một cách sâu sắc, ta có thể thấy được rằng một cái đẹp tìm kiếm ẩn, cái đẹp làm cho cuộc đời trở nên tốt đẹp hơn. Nhân thiết bị Huấn Cao đó là một cái đẹp tiêu biểu ấy.
Có thể nói rằng, Huấn Cao là nhân vật đẹp tuyệt vời nhất của đời văn Nguyễn Tuân. Huấn Cao không chỉ như một kẻ tài giỏi tài tử thường gặp mặt trong nhân loại nghệ thuật Nguyễn Tuân, trong biểu tượng Huấn Cao có sự kết hợp ở nấc lí tưởng của một đấng tài ba nghệ sĩ, một bậc hero nghĩa khí và một con fan ngời sáng thiên lương.
Huấn Cao là một con tín đồ tài hoa không giống thường.Trong truyện, bên văn tô đậm chiếc tài viết chữ rất đẹp của ông Huấn. Như ta đã từng biết: chữ Hán là 1 chữ hội ý, hội hình, nét chữ đẹp, nghĩa chữ sâu. Cho nên vì vậy viết chữ đẹp là một bộ môn nghệ thuật và thẩm mỹ có từ truyền thống và rất to lớn siêu. Fan ta hotline đó là thẩm mỹ thư pháp. Năng lực hội hoạ thì nhiều, dẫu vậy hoạ sĩ tài năng thư pháp thì hiếm hoi hoi. Chữ trong những tác phẩm thư pháp chưa phải là thành phầm của sự khéo tay, thân quen việc, thạo nghề của một người thợ. Trái lại, những lần đặt bút so với nhà thư pháp là 1 trong những sáng tạo. Từng nét bút là sự tập trung cao độ, kết tụ tinh hoa cùng tinh ngày tiết của tín đồ nghệ sĩ. Từng nét chữ đều là sự việc hiện hình của rất nhiều khát khao thầm kín đáo mà mãnh liệt chất đựng trong thẳm sâu trọng tâm hồn, vào nhân bí quyết của bạn viết. Chữ Huấn Cao là nhân biện pháp cao khiết khác người của Huấn Cao. Nó quí giá không chỉ là vì được “viết nhanh và cực kỳ đẹp”, không chỉ có vì “đẹp lắm, vuông lắm” mà đặc biệt hơn là “những nét vuông vắn, tươi vui nó nói lên các chiếc hoài bão vùng vẫy của một đời người”. Hiểu như thế ta bắt đầu thấy được lý do Nguyễn Tuân lại để cho viên quản lí ngục khát vọng “có được chữ ông Huấn nhưng mà treo là bao gồm một trang bị báu bên trên đời”. Chữ ông Huấn đang trở thành mơ mong suốt cả đời cai quản ngục. Và để đã đạt được ước mơ ấy cai quản ngục đang dám coi thường cả quyền lợi và nghĩa vụ của một viên cai quản ngục, và cả sự an nguy đến sinh mệnh của mình.

Huấn Cao là một trong những người kiên trì bất khuất. Theo tiếng hotline của tự do ông Huấn đã nạm gươm cản lại triều đình. Tuy nhiên chí bự không thành nhưng lại ông vẫn duy trì được tư thế đường hoàng, oai nghiêm phong, lẫm liệt. Là 1 tử tù hóng ngày ra pháp trường nhưng Huấn Cao vẫn trọn vẹn tự bởi vì về tinh thần. Ông làm hầu hết gì bạn thích và ko làm bất kể việc gì nhưng mà mình ko thích. Trước khía cạnh ngục quan và đám lính tù bắng nhắng chực ra oai, Huấn Cao hờ hững cùng sáu fan tử tội phạm “khom mình thúc khỏe mạnh đầu thang gông xuống nền đá tảng tiến công thuỳnh một cái” để đuổi rệp, cũng chính là để xác định cái oai phong của mình. Quản ngục tù vào buồng giam “khép nép hỏi ông Huấn: ngài có cần gì mặt khác xin cho biết. Tôi sẽ cố gắng chu tất”. Ông trả lời: “Ngươi hỏi ta ước ao gì? Ta chỉ ước ao có một điều là nhà ngươi đừng để chân vào đây”. Đúng là Huấn Cao đã “cố ý tạo sự khinh bạc bẽo đến điều”. Thiệt ngang tàng cùng kiêu dũng. Rồi nữa, trong tình cảnh “một ngày tù bởi nghìn thu nghỉ ngơi ngoài”, vắt mà “ông Huấn Cao vẫn thản nhiên thừa nhận rượu thịt, coi như đó là 1 việc vẫn làm trong dòng hứng sinh bình lúc chưa bị giam cầm”. Đặc biệt, khi hiểu rõ sâu xa quản ngục “là một tờ lòng vào thiên hạ” Huấn Cao đã phù hợp cho chữ trong tứ thế “một người tù cổ đeo gông, chân vướng xiềng, đang đậm tô đường nét chữ bên trên tấm lụa sạch trơn căng trên miếng ván”. Không tồn tại một ý chí gang thép thì không có được mẫu phong thái khoan thai nghệ sĩ vào cảnh cho chữ này. Vắt đó, xiềng xích, cường quyền và đấm đá bạo lực không thể là cho Huấn Cao dao động tinh thần. Bên dưới ngòi cây viết của Nguyễn Tuân, hình mẫu Huấn Cao là hiện tại thân sinh động của một bậc phái mạnh với phương châm sống: “Bần cư bất năng di, phú quí bất năng dâm, uy vũ bất năng khuất” (nghèo khó khăn không làm đổi thay chí hướng, giàu sang không thể tạo nên trở yêu cầu hư hỏng, cường quan trọng khuất phục).
Huấn Cao còn là một trong con người có thiên lương trong sáng, cao khiết. Cả một đời, Huấn Cao luôn luôn có ý thức giữ lại gìn bản tính tốt của con fan do trời phú cho. Tiền tài, danh vọng với cường quyền ko thể tạo nên lương trung ương của ông núm đổi. Ông Huấn ngước đầu kiêu hãnh trước vấn đề này “Ta độc nhất vô nhị sinh không bởi vì vàng ngọc hay quyền chũm mà phải ép mình viết câu đối bao giờ”. Tôn bái chữ “tâm”, sống một đời thanh sạch, cho nên vì thế ông Huấn thực sự cảm kích trước những người dân “sống giữa một đống cặn bã” mà hơn nữa giữ được “thiên lương”. Khi biết quản ngục là 1 trong người “có sở thích cao quí” và tất cả “tấm lòng biệt nhỡn liên tài” ông ân hận chân thành “thiếu chút nữa ta đang phụ mất một lớp lòng vào thiên hạ”. Với người anh hùng “chọc trời quấy nước”, khí phách ngang tàng, lúc này chí bự không thành, đêm ngày bị gông xiếng trong ngục buổi tối để hóng ngày bị mang ra pháp ngôi trường chặt đầu nhưng bốn thế vẫn ung dung, hiên ngang bất khuất đó đã để chiếc đêm sau cuối ở tỉnh đánh quê hương, dành riêng “những cái chữ cuối cùng” của đời mình mang lại viên quản ngục tù nọ. Đó không phải là việc dâng nộp báu vật của một thương hiệu tử tù mang lại viên quản ngục vẫn coi giữ lại mình, mà là sự cảm kích, trân trọng của người nghệ sĩ so với kẻ liên tài, fan tri kỉ; là sự việc đáp lại của một tờ lòng trước một tấm lòng... Danh sĩ Cao Bá quát mắng – Nguyên mẫu lịch sử vẻ vang để Nguyễn Tuân gây ra nhân trang bị Huấn Cao – gồm câu thơ “Nhất sinh đê thủ bái mai hoa” – Một đời chỉ cúi đầu bái lạy hoa mai. Ông Huấn ko cúi đầu bái lạy cai quản ngục do quản ngục không hẳn là hiện tại thân của nhân bí quyết cao khiết tuyệt vời; dẫu vậy ông vẫn chiều chuộng trân trong chút “thiên lương”, “một tấm lòng” ở con người phải sống trong loại ác, dòng xấu tuy nhiên vẫn hướng tới cái thiện, nét đẹp đó. Cảm kích trước tấm lòng của quản ngục, ông Huấn không chỉ bằng lòng cho chữ hơn nữa “đỡ viên cai quản ngục vùng lên và đĩnh đạc bảo”: “...Tôi bảo thực đấy, thầy quản ngại nên tìm đến nhà quê mà lại ở, thầy hãy thoát khỏi cái nghề này đi đã, rồi hãy nghĩ mang đến chuyện chơi chữ. Ở đây cạnh tranh giữ được thiên lương cho lãnh vững với rồi cũng đến lem luốc mất cái đời lương thiện đi”. Rất có thể coi đấy là lời sau cùng của Huấn Cao trước lúc ông đi vão cõi vĩnh hằng. Nó hệt như trong đời thường trước thời điểm lâm chung tín đồ ông căn dặn các cháu, người phụ thân dặn dò các con: sống sống đời phải biết theo mẫu lẽ “đói mang đến sạch, rách nát cho thơm”. Vậy nên là, ở chỗ nào và cơ hội nào, so với mình cũng tương tự đối cùng với người, Huấn Cao luôn luôn luôn vai trung phong niệm về chiếc điều căn bản trong đạo có tác dụng người: hãy biết “giữ thiên lương đến lãnh vững”.
Tóm lại, Huấn Cao là 1 trong hình tượng nghệ thuật và thẩm mỹ tuyệt mĩ. Mẫu nhân đồ vật này quy tụ ba phẩm chất cơ phiên bản của một nhân cách đẹp: Tài năng, khí phách và thiên lương. Hay nói theo cách nói của người xưa Huấn Cao là một con người có đủ cả Nhân – Trí – Dũng. Bởi vì thế, Huấn Cao là 1 mẫu tín đồ lí tưởng nhưng Nguyễn Tuân và người đời ngưỡng mộ, tôn thờ.
Nhân đồ dùng Huấn Cao thể hiện rất rõ ràng quan niệm ở trong phòng văn Nguyễn Tuân về mẫu đẹp. Chú ý chung, Huấn Cao là một trong những nhân vật cực kỳ Nguyễn Tuân mang không thiếu thốn những phẩm chất mà Nguyễn Tuân mang đến rằng cần phải có ở 1 con người chân chính. Khi ca ngợi nét tài tình nghệ sĩ sinh hoạt nhân vật yêu quí của bản thân nhà văn như ý muốn nói con tín đồ lí tưởng trước hết buộc phải là con người có tài, có tầm cao văn hoá với biết thẩm mỹ cho đời bằng cái tài kia của mình. Thiệt tự nhiên, dòng tài đề nghị đi song song với bản lĩnh, khí phách, với ý thức giữ gìn bản ngã, thậm chí khi buộc phải kẻ có tài phải biết kháng lại môi trường xung quanh phi nhân tính vốn cừu địch với tài năng. Tuy thế con tín đồ chỉ tất cả tài, có khí phách vẫn luôn là chưa đủ nhưng mà phải có tâm nữa. Mặc dù Nguyễn Tuân không xác minh như anh tài Nguyễn Du: “Chữ chổ chính giữa kia new bằng tía chữ tài”, dẫu vậy qua sự di chuyển của hình mẫu Huấn Cao ta vẫn thấy công ty văn rất quan tâm chữ tâm, coi trọng “thiên lương”. Cùng với Nguyễn Tuân, dòng tâm vẫn là gốc rễ của nhân cách, là điểm xuất vạc cũng là địa điểm đi mang lại của khả năng và khí phách.
Xét rộng lớn ra, lấy ý thức chung của Vang bóng một thời và vẻ đẹp của mẫu Huấn Cao đặt vào toàn cảnh “Mưa Âu, gió Mĩ” của cái thời nhưng mà Nguyễn Tuân viết Chữ tín đồ tử tù, ta còn thấy quan niệm thẩm mĩ trong phòng văn còn nối sát với ý thức dân tộc và tinh thần yêu nước. Chữ bạn tử tù rất có thể coi như “nén trung tâm hương nguyện mong cho loại Đẹp cổ truyền Việt Nam” (Văn Tâm). Và qua Huấn Cao, Nguyễn Tuân bí mật đáo nhờ cất hộ gắm niềm ngưỡng mộ đối với những người dám xả thân bởi nghĩa lớn, vì chủ quyền tự vị của dân tộc trong thời đại ông sống.
Xem thêm: Giáo Án Dạy Kỹ Năng Sống Cho Trẻ 24-36 Tháng, Giáo Án Dạy Kỹ Năng Sống Cho Trẻ 24
Qua vật phẩm “Chữ tín đồ tử tù” nói thông thường và hình mẫu nhân thiết bị Huấn Cao nói riêng có thể thấy được kỹ năng khắc hoạ mẫu nhân đồ gia dụng vô cùng rất dị của Nguyễn Tuân, đồng thời ghi dấu ấn ấn sâu đậm trong tâm người đọc vì chưng sự chiến thắn của chiếc tài, cái đẹp, dòng tâm trước chiếc phàm tục bẩn thỉu bẩn, của khí phách ngang tàng trước phần lớn kẻ đái nhân. Dù chỉ cần còn vang bóng một thời, dẫu vậy tác phẩm mãi là đỉnh cao của nền văn học lãng mạn vào thi bầy văn học dân tộc bản địa Việt Nam.