*
*
Đối với tất cả người nói chung thì lúc chết là khoảng thời gian quan trọng đặc biệt nhất. Dù cho là người Đông Phương tuyệt là bạn Tây Phương, mặc dù cho là Phật tử hay tín đồ dùng của một tôn giáo như thế nào khác, mặc dù cho là người bao gồm tín ngưỡng hay là không tín ngưỡng, tín đồ ta cũng đầy đủ giống nhau ngơi nghỉ điểm này. Lúc thần thức rời khỏi thể xác vốn thường xuyên được quý trọng của mình, thì chính là khúc quanh đặc biệt nhất của đời người, vị cái bị tiêu diệt sẽ đưa người ta tiếp cận một cõi giới túng bấn ẩn

Trong tiếng phút cuối cùng của cuộc đời, tín đồ ta sẽ đứng trung tâm ngả bố đường. Nếu đang sửa biên soạn trước, bạn ta sẽ sẵn sàng chuẩn bị đi tới với việc tự tin và thoải mái, giống như con đại bàng vươn cánh bay lên thai trời. Theo học thuyết Phật Giáo, nếu không tồn tại sự chuẩn bị trước, tín đồ ta sẽ yêu cầu trải qua chu trình sống, chết và tái sinh các lần.Đa số tín đồ ta không phù hợp nghe nói tới cái chết, mẫu không thể kiêng được của mình vốn có thể tới bất cứ lúc nào. Chúng ta còn không dám nghĩ đến sự chết, với chỉ chăm nom vào những quá trình trong đời sống mỗi ngày của mình. Những người có tín ngưỡng thì tin rằng còn có một sự sống ở bên kia cửa tử, trong những khi nhiều người không có tín ngưỡng thì cho rằng chết là hết, tín đồ ta không còn điều gì khác cả.

Bạn đang xem: Chết không phải là hết

Ngày nay chúng ta đang nghỉ ngơi trong thời đại hoàng kim của khoa học kỹ thuật, nhưng kiến thức của bọn họ về sự sống xong lại ở chỗ hơi thở chấm dứt. Khoa học và kỹ thuật ko thể cho biết thêm là có hay là không có sự tiếp tục của trọng điểm thức sau khoản thời gian người ta trút hơi thở cuối cùng. Việc nghiên cứu vấn đề này một cách trang nghiêm bị những nhà công nghệ và y học tập thuộc giòng bao gồm ngạch bác bỏ bỏ. Trong thời đại hiềm nghi này, bạn ta thường cảm xúc khó có thể tin là có cuộc sống đời thường ở đời sau, vì chưng họ hại bị fan khác coi là người yếu trí tuệ, đối kháng sơ cùng ngây thơ.

Bất cứ bao giờ mở thiết bị truyền hình, chúng ta cũng rất có thể trông thấy số đông hình hình ảnh chết chóc, mặc dù là những cái ngất trên điện ảnh hoặc những đoạn phim thời sự về những người trên quả đât chết vì căn bệnh tật, tai nạn hay bạo động. Khôn cùng ít khi họ được trông thấy đa số hình hình ảnh tự nhiên về những người dân chết một cách thông thường hay sẽ trong cơn hấp hối, mà lại thường được trông thấy nhiều hơn nữa hình hình ảnh của hầu hết tang lễ nhiều màu sắc, với những người chết được trang điểm thêm, nằm bên phía trong quan tài được trang trí bởi nhiều cành hoa xung quanh. Ví như dám chú ý trực tiếp vào sự sống và chiếc chết, chúng ta sẽ thấy rõ luân phục hồi tử là quy hiện tượng dành cho toàn bộ sinh linh, con người sinh ra, chết đi với sẽ tái sinh trở lại.

 LÚC CHẾT ĐIỀU GÌ XẢY RA ?

Tất cả phần đông tôn giáo to trên trái đất đều gật đầu đồng ý rằng chết chưa phải là hết, mà còn có một “cái gì đó” tồn tại, mặc dù giáo lý của những tôn giáo khác nhau trong cụ thể và lối diễn dịch. Mặc dù được call là tâm, thần thức, linh hồn giỏi tinh thần, “cái đó” vẫn liên tục hiện hữu trong bề ngoài này hay bề ngoài khác. Phật Giáo điện thoại tư vấn là “tâm” ( giờ Anh “mind”, giờ Tây Tạng “sem”, giờ đồng hồ Sanskrit “citta”), là đặc điểm căn bản, vẫn trường tồn sau cái chết của thể xác vật chất. Thể xác đang tan nhập trở về vào mọi nguyên tố (tứ đại: nước nhà gió lửa), cơ mà từ đó nó đã được tạo nên ra, nhưng bọn họ vẫn tiếp tục hiện hữu vị tâm trí và thần thức, và sẽ nhập vào một thể xác khác nhằm sống trong kiếp sau.

 Thể xác là “vật chăm chở” trọng điểm trí cùng là con fan vật chất, nhắc nhở tưởng về danh tánh, hay phát minh “ ta”. Như vậy họ cảm thấy mình là một người riêng biệt trong trong cả kiếp sinh sống của mình. Những ảnh hưởng của môi trường xung quanh xã hội và hầu hết tập quán văn hóa truyền thống cũng đóng góp cho sự thường xuyên của tay nghề đời sống của từng người. Họ cảm thấy thể xác của chính bản thân mình cũng tựa như những sắc tướng ngơi nghỉ xung quanh là tất cả những gì “chắc thật”. Phần lớn vật và đầy đủ sự việc lộ diện trong ý thức của bọn chúng ta, được cảm thấy bởi các giác quan của chúng ta, đều có vẻ chắn chắn thật ở mặt ngoài, và tách biệt với tâm trí của chúng ta.

Nhưng vào tầm khoảng chết, tất cả những sắc tướng này sẽ trở thành mất. Trọng điểm trí sẽ rời khỏi thể xác, y hệt như người ta bỏ lại một bộ áo xống cũ. Ngay khi thần thức rời thể xác, đa số vật mà họ trông thấy cũng tương tự những cảm xúc mà bọn họ đã tất cả trong cuộc sống sẽ chuyển đổi một bí quyết cực kỳ. đầy đủ gì chúng ta trải qua sau thời điểm chết sẽ trọn vẹn tùy thuộc trọng điểm trí của mình, có nghĩa là tùy thuộc mọi thói quen trung khu trí và những ý nghĩ mà họ đã tạo ra và dung dưỡng trong cuộc sống ở cõi vật chất vừa qua.

Nếu trung tâm ta an lạc thì tất cả những gì bọn họ làm sống cõi vật hóa học cũng là sự thể hiện an lạc và tất cả những gì bọn họ nói cũng là hồ hết lời an lạc. Như vậy tất cả những hành vi của bọn họ sẽ trở yêu cầu đạo đức, và chúng ta sẽ là nguồn an lạc với tất cả những fan nào xúc tiếp với chúng ta. Vào tầm khoảng chết, khi họ thoát ngoài sự buộc ràng của thể xác, thoát khỏi những sự giới hạn văn hóa và những tác động của môi trường thiên nhiên xã hội, họ sẽ được thoải mái hưởng an lạc, vốn là thật tánh của trung tâm trí. Tương tự như vậy, nếu như trong đời sống gắng gian, họ tu luyện đúng pháp, thì vào lúc chết, tất cả những hiện nay tượng xuất hiện thêm với bọn họ sẽ là một trong cõi an nhàn và giác ngộ.

Nhưng nếu trung khu trí chìm đắm trong số những cảm xúc khổ cực như ảm đạm giận, thì bất kể điều gì chúng ta nghĩ cũng trở thành quấy nhiễu bởi những ý tưởng phát minh và những cảm giác sân hận. Bất kể điều gì bọn họ nói hay có tác dụng cũng là sự thể hiện mạnh mẽ của sự sân hận. Do đó trạng thái an lạc sẽ không còn có thời cơ xuất hiện trong tâm địa trí của chúng ta. Sự buồn bã với sảnh hận của bọn họ sẽ có tác động xấu tới các người xung quanh. Vào lúc chết, bao gồm thể bọn họ sẽ rơi vào một trong những sự bốc cháy trong lửa địa ngục, sự thể hiện tâm sân hận của bọn chúng ta.

LUẬT NHÂN QUẢ

Các tôn giáo mập trên nhân loại đều dạy rằng một đời sống ích lợi và tử tế sẽ đưa tới một cõi đầy phúc lạc ở bên đó cửa tử, còn một cuộc sống đầy sân hận với tai sợ hãi sẽ mang đến những hậu quả xấu. Thiên Chúa Giáo ngợi khen đều việc xuất sắc và hầu như hành vi chưng ái. Bởi vì Thái Giáo khích lệ việc tuân theo những điều răn vào Thánh gớm Torah. Phật Giáo nói về việc tích lũy công đức bằng phương pháp tạo thiện nghiệp qua ý nghĩ, khẩu ca và bài toán làm tốt. đầy đủ tôn giáo này tương tự như những truyền thống cuội nguồn khác đều chấp nhận luật nhân quả tự nhiên và thoải mái và phổ thông trong ngoài hành tinh vạn vật. Lao lý nhân quả giỏi nghiệp báo là nhân tố chi phối số đông sự kiện. Mỗi hành vi về thân, miệng với ý, phần lớn sẽ phát hình thành một hệ quả giỏi hay xấu. Phật Giáo quan trọng đặc biệt dạy sâu sắc về nghiệp quả nào sẽ xuất hiện sau gần như hành vi nào. Nói chung thì những ý nghĩ, cảm xúc, khẩu ca và hành động tốt sẽ mang lại phúc lạc, trong lúc những hành động bất thiện sẽ sở hữu được hậu quả âu sầu trong kiếp luân hồi.

Tất cả phần đông cảm xúc gian khổ cũng tựa như những ý niệm và đông đảo ý suy nghĩ theo thói quen phần nhiều có bắt đầu là bổ chấp, có nghĩa là bám giữ vào loại “ta” trả ảo, rõ ràng chủ thể với đối tượng, có phát minh mình là thực thể ngăn cách với toàn bộ các hình hài khác. Luận Sư Nagarjuna (Long Thọ) viết: “tất cả bọn chúng sanh hầu hết do xẻ chấp cơ mà kẹt vào luân hồi” (All beings have come from grasping at self). Tâm trí con fan có định hướng bám duy trì vào những đối tượng của ý nghĩ cùng nhận thức, và đó chính là nguyên nhân của kiếp sống trong cõi nhị nguyên này.

Do vấp ngã chấp, rành mạch mình với mọi vật khác, mà bạn ta coi những đối tượng người sử dụng của vai trung phong trí là đông đảo thực thể bao gồm sự tồn tại thực sự. Đối tượng vai trung phong trí là tất cả những hiện tượng mở ra trong ý thức của chúng ta, thí dụ như “mình”, “người”, “anh”, “nó”, “tiền” tốt “ bàn ghế”, cũng giống như những ý tưởng, cảm hứng và cảm giác, thí dụ như “đau”. Khi nắm giữ một đối tượng người dùng của vai trung phong trí như 1 vật vững chắc thật, bọn họ lập một tương tác nhị nguyên công ty và đối tượng. Rồi đến ý tưởng phát minh thích hoặc ko thích đối tượng người tiêu dùng của vai trung phong đó, và bởi vậy xiết chặt thêm sự chấp thủ của trọng tâm trí. Sau cùng là xúc cảm vui thú hoặc nhức đớn, đầy kích thích và áp lực.

Ngã chấp bao hàm hai phát minh “ta” và cái của ta” và cũng bao gồm cả đông đảo hiện tượng xuất hiện trong trọng điểm trí của bọn chúng ta. Tuy thế Phật Giáo dạy rằng không có một tự té nào gồm sự hiện lên thực sự, có thể thật và bất biến. Do đó tính té chấp của bọn họ chỉ dựa vào một ảo tưởng. Với do gồm luật nhân quả, đa số ý nghĩ và hành vi vô minh dựa trên ảo tưởng của họ sẽ có hậu quả là khổ sở vốn khôn cùng thật so với chúng ta.

Tính bổ chấp tạo ra luân hồi cùng nghiệp báo. Nó sinh ra ra hầu hết cảm xúc, phiền não tham, sân, si, ghen tuông tỵ, sang chảnh và kiêu sa và lo sợ. Những cảm xúc phiền óc này là nguyên nhân của sự tái sinh, do vậy trạng thái trung tâm an tĩnh là phương tiện đi lại thoát luân hồi nhức khổ.

Những quy trình sống, chết, và sau khoản thời gian chết diễn ra một biện pháp tự nhiên đối với mọi người, cùng không vì một bạn nào khác tạo thành cho chúng ta. Đó là phần đông phản ảnh và các lực làm phản ứng của thiết yếu những ý nghĩ, khẩu ca và hành vi của bọn chúng ta. Bởi vì vậy bọn họ phải tu tập một cách vững chắc để đạt phúc lạc trong sự bị tiêu diệt và tái sinh.

 CHU TRÌNH SỐNG, CHẾT VÀ sau khoản thời gian CHẾT

 Chu trình sống, bị tiêu diệt và sau khi chết kéo dãn bất tận, được điện thoại tư vấn là luân hồi, xuất xắc “samsara” trong tiếng Sanskrit. Tất cả khi luân hồi được biểu hiện tượng trưng bởi một bánh xe cù tròn không xong xuôi (xem mẫu vẽ trang 172, phiên bản tiếng Anh). Luân hồi được phân thành bốn quá trình và là tư loại kinh nghiệm tay nghề khác nhau:

1/. Quy trình tiến độ đời sống cố gắng gian bắt đầu từ thời điểm thọ bầu và hoàn thành với “căn bệnh gây tử vong” hoặc vì sao nào khác đưa tới cái chết. Mỗi phút giây của đời sống cũng được xem là một quá trình đời sống xuất hiện thêm và chấm dứt trong một chuỗi bất tận những sự kiện biến hóa giữa lúc có mặt và dịp chết, thời gian thức với lúc ngủ, lúc niềm hạnh phúc và thời điểm khổ đau.

 2/. Tiến độ hấp hối bắt đầu với căn bệnh gây tử vong và đi qua sự phân giải thô đại với vi tế, khi hầu hết thành phần, thể xác, trí óc và xúc cảm phân rã. Tiến độ này hoàn thành lúc khá thở kết thúc lại.

 3/. Giai đoạn tính chất tối hậu tuyệt chân tánh, ban đầu khi “quang minh căn bản” hay tịnh quang, tính chất thật của trọng tâm trí, xuất hiện. Đặc điểm của tiến độ này là việc xuất hiện tự nhiên và thoải mái của “ linh ảnh quang minh” và không những có tia nắng mà còn tồn tại những âm thanh và hình hình ảnh nữa. Giai đoạn này ngừng khi những linh hình ảnh này chảy biến. Mặc dù những người thông thường không phân biệt linh ảnh quang minh là sự thể hiện chân tánh của thiết yếu mình, mà người ta xem kia là phần đông hình hình ảnh hoặc lo âu hay vui mừng. Đối với họ, hội chứng nghiệm này đang chỉ kéo dãn dài một lúc, bởi họ sẽ bất tỉnh nhân sự ngay sau đó. 

4/. Quy trình tiến độ chuyển tiếp, hay “Bardo”, ban đầu khi đều linh ảnh nói bên trên tan biến chuyển hoặc khi fan ta thức giấc táo quay lại và kết thúc khi fan ta nhập vào bầu bào người chị em ở kiếp sau.

 Trong kinh sách Tây Tạng, mỗi giai đoạn đó được gọi là 1 trong những Bardo, có nghĩa là giai đoạn chuyến qua hay trung gian, vì chưng mỗi bardo xuất hiện giữa hai tiến trình khác. Như vậy, cả kiếp sống nạm gian cũng được gọi là 1 trong bardo, cho dù nghe có vẻ như kỳ lạ, do đó là tiến trình chuyển tiếp giữa lúc có mặt và cơ hội chết. Tuy nhiên, nhiều người chỉ dùng từ ngữ bardo nhằm chỉ giai đoạn ở thân lúc bị tiêu diệt và dịp tái sinh, một khoảng chừng thời gian có khá nhiều chứng nghiệm linh động và những cơ hội quan trọng gồm tính cách ra quyết định kiếp sau này của mình. Vào cuốn sách này tôi dùng từ ngữ “bardo” nhằm chỉ giai đoạn thứ tư, trọng tâm lúc thoáng thấy tịnh quang chân tánh với lúc tái sinh.

 CÕI TRUNG ẤM – BARDO

 Để minh họa sự kiện vượt qua ngưỡng cửa ngõ sự chết và đông đảo gì tín đồ ta gồm thể gặp mặt ở bên đó cửa tử, tôi đã phiên dịch những câu chuyện kỳ lạ trong gớm văn Phật Giáo Tây Tạng về phần đông hành giả đã rời khỏi thể xác của họ trong không ít ngày liền nhằm du hành trong cõi vô hình. Một hành giả bởi vậy được call là “delog”, hay bạn “ về bên từ cõi chết”, tái nhập thể xác với viết lại cuộc du hành dị thường của mình vốn rất có thể đi qua tầng âm phủ thấp nhất cho tới cõi tịnh cao nhất.

 Những cõi tịnh là hồ hết thiên đường hí hửng và thanh tịnh mà những vị Phật hay những đấng giác ngộ vày lòng từ bỏ bi vẫn dựng lên để các tín đồ hoàn toàn có thể tái sinh ở này mà không rất cần phải đắc đa số quả vị cao. Tái sinh vào một cõi tịnh, bọn họ sẽ liên tục tu tiến nhằm đạt đến giác ngộ.

 Có những delog đề cập lại chuyến du ngoạn thăm cõi tịnh của mình. Ở kia họ được những vị Phật dạy giáo lý. Các delog không giống kể nhiều hơn thế về cõi Bardo, nơi bao gồm toà xử án, và số đông cõi khác nơi bạn ta rất có thể tái sinh, thí dụ như cõi quỷ đói tốt cõi của những vị thần.

Những lời kể của các vị delog hết sức cảm động. Nhiều phần các delog là mọi vị gồm đạo trung tâm kiên cố, cùng họ đã trở lại trần thế để nhắc cho họ biết về cõi bên đó và cho họ biết biện pháp sửa soạn đến cõi giới đó. Mỗi câu chuyện là một khuyến mãi phẩm, vì chưng đã mở một khung hành lang cửa số cho bọn họ thấy tương lai rộng lớn của bản thân ở bên kia cuộc đời này, những delog không ngừng mở rộng tầm mắt của chúng ta và truyền cảm hứng cho chúng ta tu sửa cuộc đời của mình.

 Những câu chuyện của các delog góp cho chúng ta biết tới những điều quan trọng có tính cách quyết định cõi mình đang tái sinh. Chúng ta được thấy sức khỏe của việc tu tập hoàn toàn có thể thanh thanh lọc những hiểm độc của thân, khẩu với ý . Bọn họ được biết sức mạnh cầu nguyện của người thân hoàn toàn có thể giúp cho những người chết dành được sự tái sinh lên những cõi cao hơn. Bọn họ thấy sự thành tín là phương tiện thiện xảo để mở trí tuệ và làm cho các vị Thầy có thể giúp đỡ bọn chúng sanh vào cõi bardo và trả lời họ thác sinh về Tịnh Độ.

 Phần lớn các delog đem đến những lời nhắn của những người thân và bằng hữu đã qua đời. đều lời nhắn riêng bốn này làm cho họ thêm tin cậy vào vấn đề sửa thay đổi lối sống của bản thân mình trong khi đang sẵn có thân fan quý báu và đang có thời cơ tu tập ở trần thế này.

Ở Tây Phương, những người dân được hồi sinh từ tử vong trên chóng bệnh gồm khi bao gồm “kinh nghiệm cận tử” (near death experiences). Những tay nghề này có nhiều điểm giống ghê nghiệm của những vị delog, nhưng hoàn toàn có thể chỉ kéo dài khoảng vài ba phút, trong những khi kinh nghiệm của các delog có thể kéo dài các ngày. Những delog cũng có vẻ đi sâu hơn nhiều vào cõi vị trí kia cửa tử.

 Tôi vẫn tìm được rất nhiều văn bạn dạng delog, mà lại vì không khí giới hạn đề xuất tôi chỉ hoàn toàn có thể cho 1 phần nhỏ những câu chuyện delog vào cuốn sách này. Những câu chuyện trong chương 2, chương 3 cùng chương 5 hay được ghi niên đại từ nạm kỷ thứ 19 đến thời điểm giữa thế kỷ 20. Delog chưa hẳn là hiện tượng mới có, mà cũng chưa phải chỉ có ở Tây Tạng. Họ đã được nói tới trong lý thuyết của Đức Phật.

Khi đọc hầu như lời kể của các delog vào cuốn sách này, một số người hâm mộ sẽ thắc mắc tại sao những mẩu truyện này nhuốm color người Tây Tạng và văn hóa cũng như tranh tượng Tây Tạng. Lý do ở cõi mặt kia những delog cứ chạm mặt những người quen là Tây Tạng ? vì sao các vị phán xét có vẻ như giống những phán quan trong tranh vẽ Phật Giáo ?

Câu trả lời chính yếu đuối là những cảnh tượng diễn ra trước mắt bọn họ trong cõi bardo là hình hình ảnh phản chiếu của không ít tập tiệm hay thói quen và những xúc cảm của chúng ta. Bất cứ cái gì họ trông thấy cùng trải qua sau thời điểm chết cũng tương xứng với bốn tưởng của chúng ta vốn đang được đánh giá bởi nền văn hóa và hệ thống niềm tin mà phiên bản thân bọn họ đã sống sinh hoạt trong đó. Tất cả chúng ta, mặc dù là trẻ em hay người lớn, gồm tín ngưỡng giỏi vô thần, cộng sản hay tứ bản, đều nối sát với phần đông thói quen, thừa nhận thức sự vật cơ mà mình đã chào đón trong đời sống. Vì các delog các là Phật tử Tây Tạng hoặc rất gần gũi với Phật Giáo, cần họ cảm thấy sự vật trong cõi giới Trung Ấm theo ý kiến đó.

 Những tục lệ và tập tiệm của bé người khác nhau tùy theo làng mạc hội, nhưng họ dù thuộc làng hội giỏi tín ngưỡng nào, cũng có chung một điểm là coi trần thế như sự thưởng với phạt cho đều việc tốt hay xấu mà tôi đã làm. Chúng ta luôn luôn giao động giữa ao ước cầu và khiếp sợ dưới những nhỏ mắt xuyên thấu của một quyền lực hay là 1 vị phán xét như thế nào đó. Số đông nhận thức của họ thấm đầy trọng tâm trạng phán xét này. Đó là lý do khi lỡ không có đạo đức, bọn họ sợ bị phán xét và sau thời điểm chết bọn họ sẽ cảm nhận một vị phán xét dành cho mình một lời tuyên phạt nghiêm khắc.

Sự thiệt thì không có một vị phán xét làm sao ở bên ngoài phiên bản thân mình. Không có phiên bản án như thế nào cả. Khiếp nghiệm sau thời điểm chết của chúng ta chỉ là hệ quả của rất nhiều nghiệp báo và cảm hứng mà chúng ta đã tạo nên tác vào đời sống. Luận Sư tín đồ Ấn Độ Shantideva vẫn viết về địa ngục như sau: “ Ai dựng lên âm phủ bằng sắt cháy nóng ? phần lớn ngọn lửa đó nơi đâu ra ? tất cả chúng chỉ cần hình hình ảnh phản chiếu phần đa ý nghĩ bất thiện của mình. Đức Phật sẽ dạy như vậy”.

 Rất có thể tất cả bọn họ sẽ phát hiện ra một quyền lực thời thượng nào đó. Bề ngoài của quyền lực tối cao đó sẽ tương xứng với tập tiệm về tư tưởng của chúng ta. Những sách Tây Tạng biểu lộ một tandtc được chủ tọa bởi vị Pháp vương và những phụ tá của Ngài, tức là các vị thần địa ngục. Rất nhiều nền văn hóa truyền thống và tôn giáo không giống cũng nói đến một vị phán xét thiêng liêng, một cuốn sổ ghi công với tội của hầu như người, hay là 1 cái cân nặng để cân công cùng tội. Những người dân có kinh nghiệm cận tử sinh hoạt Tây Phương thường nói tới sự kiện “coi lại cuộc đời”, có nghĩa là trông thấy tất cả cuộc đời của mình, trong số đó họ được khuyến khích phán xét cuộc sống của chính mình. Nhưng mà điều thông thường cho tất cả là vẻ ngoài nhân quả phổ quát pháp luật thói quen cùng hành động tốt sẽ có tác dụng tốt, còn thói quen và hành động bất thiện sẽ đưa đến hậu trái xấu.

 TÁI SINH:

Sau quá trình bardo, họ sẽ tái sinh với luôn tiện xác cùng danh tánh mới. Cũng như những gì diễn ra với bọn họ trong cõi bardo tùy thuộc vào hành vi, khuynh hướng tâm trí và cảm xúc, và phần đông thành tựu tâm linh, những yếu tố này sẽ công cụ kiếp tiếp nối của bọn chúng ta.

Chúng ta hoàn toàn có thể nhận ra đặc thù thật của mình, tức chân tâm, vào cõi bardo, tốt trong bất kể giai đoạn làm sao của bốn tiến độ đời sống (đã được nói tại phần trước). Nếu gồm thể bảo trì sự chứng ngộ này (chân trọng tâm thường trụ) thì như vậy chúng ta sẽ đạt cho giác ngộ trọn vẹn và thoát luân hồi. Tuy nhiên, tín đồ ta phải mất nhiều năm chân thành tu tập thì mới đạt đến giác ngộ, cùng không thể đã có được chỉ bằng cách tham dự mọi khóa tu Thiền vào buổi tối cuối tuần hay hành Thiền vài ba phút hàng ngày trong vài ba năm. Những vị Thầy thành tựu rất có thể đạt giác ngộ với tự chọn tuyến phố tái sinh cho chính mình thay vì tùy nằm trong vào nghiệp vượt khứ. Chuỗi nghiệp báo thường xuyên lệ của các vị này sẽ xong lại tuyệt được thăng hóa. Đối với họ thì vạn vật trong cõi hiện tượng kỳ lạ này chỉ là sự việc phóng chiếu của những phẩm tính chổ chính giữa trí của chủ yếu mình.

 Nếu bọn họ giữ vững ý nguyện đạt giác ngộ và trụ vững trê tuyến phố đạo thì một ngày như thế nào đó bọn họ sẽ đạt được mục tiêu này. Tuy nhiên trong hiện nay tại, nhỏ đường của những vị Thầy giác ngộ hoàn toản không dành riêng cho những người bình thường chúng ta. Tùy thuộc vào nghiệp vượt khứ, người thông thường sẽ bắt buộc tái sinh ở 1 trong sáu cõi luân hồi (sẽ được nói đến ở chương 6).

Xem thêm: Cát Tuyến - Hướng Dẫn Giải Bài Tập Về Của Đường Tròn

 Những tín đồ đã tu tập với đã tích lũy những công đức sẽ được tái sinh giữa những cõi phúc lạc. Nếu gồm có đức tính hiền lành hòa, tử tế, giúp sức và đọc biết, cùng nếu thực hành những đức tính này trong lời nói và câu hỏi làm, họ sẽ tái sinh trong những cõi bao gồm đời sinh sống an vui cùng ích lợi. Nếu như trong kiếp sinh sống này bọn họ tu tập cửa hàng tưởng, suy ngẫm, cảm giác và tin vào sự hiện hữu của một cõi tĩnh thổ thì họ sẽ tái sinh vào cõi tịnh ấy, vày thói quen vai trung phong trí mà mình đã gây dựng. Một cõi tịnh như vậy chưa hẳn là cõi tịnh vô thượng của tâm trạng giác ngộ, mà là 1 trong những cõi cực lạc hiển lộ. Họ sẽ không chỉ là được hưởng một cõi cực lạc mà bọn họ sẽ còn tỏa ra sự gia trì phúc lạc rất nhiều của cõi tịnh cho tất cả những fan nào chuẩn bị sẵn sàng đón nhận. Họ sẽ vẫn còn chịu sự ảnh hưởng của qui định nhân quả, nhưng đó sẽ là phần lớn quả báo phúc lạc. Các người có thể thực hành lối sống tiện ích cho tương lai như vậy, và họ phải xem đấy là điều ưu tiên để làm của mình.